Sau đây là câu chuyện mà bạn phamquanghiep@ đã gửi đến TS
khi đọc được trên blog của người bạn athena
. Một câu chuyện nhiều ý nghĩa về tình bạn, một thông điệp không dễ dàng để nhận ra: yêu thương cần phải đúng cách...Tôi đã mất mát quá nhiều để được một bài học đắt giá về tình bạn. Có thể mãi mãi sau này, tôi sẽ không tìm lại được những ngày tháng hạnh phúc, tìm lại được một tình bạn thân thiết nữa, nhưng tôi sẽ không để xảy ra chuyện này một lần nữa, với bất kỳ ai, không bao giờ...
|
Ảnh minh họa |
Chúng mình đã quen nhau được bao nhiêu lâu rồi nhỉ? Dễ phải đến 10 năm rồi ấy chứ. 10 năm quen biết cũng là ngần ấy năm tôi yêu thương bạn, và bạn chắc cũng vậy phải không? Nhưng không may mắn là chúng ta lại không yêu thương nhau đúng cách!
Mùa hè lớp 9, sung sướng báo tin cho bạn tôi đã đỗ Sư Phạm, tôi chỉ nhìn thấy bạn cười hạnh phúc với tôi mà không thấy trong đáy mắt bạn một nỗi niềm vô hạn. Bạn rủ tôi đi chơi, chụp ảnh hai đứa, tôi kêu buồn ngủ không đi... Lúc bạn ngượng ngùng dúi vào tay tôi lá thư được gấp rất đẹp và thơm phức, dặn kĩ tôi chuyển đến nơi ở mới xong mới được đọc, tôi cười thầm: Tên này lãng mạn quá!
Nhưng, cũng như tôi không thể quên được cảm giác của mình lúc này, tôi vẫn nhớ như in tôi như thế nào lúc đó, lúc tôi sung sướng mở lá thư của bạn.
"Tớ nhớ lần đầu tớ đố cậu rằng: Các bài hát tiếng Anh thường có chung một đặc điểm gì không? Đó chính là trong mỗi câu dù vui hay buồn nó đều ở quá khứ cả. Có lẽ không ai dám chắc được rằng tương lai sẽ như thế nào."
"Cậu có nhớ hôm tớ rủ cậu đi chụp ảnh không? Tớ đã háo hức mong có 1 hay 2 tấm để hai đứa để ở góc học tập"
Bạn đã buồn thật nhiều, đã muốn tôi ở lại, đừng ra đi. Thế mà tất cả những gì tôi đã làm chỉ là huyên thuyên kể chuyện trường học mới của mình, và bận ngủ!
Cũng thật lạ bọn mình chơi với nhau lâu như vậy mà tôi cũng chỉ có duy nhất một tấm ảnh chụp chung hai đứa, mà lại tận hồi lớp 6 chứ. Xa lắm rồi!
Có lẽ chính vì vậy mà tôi đã không chọn Sư Phạm, bạn đã không chọn Ngân Hàng để thi vào Ngoại Thương, để được học với nhau.
Nhưng giá mà chúng ta không làm như thế...
Cuộc sống mới cuốn hút bạn là một cuộc sống màu sắc lung linh, mọi thứ đều đáng để bạn chinh phục, khám phá. Bạn bè mới, niềm vui mới. Tôi đã thấy mình bị bỏ lại, chông chênh níu kéo lại một điều dường như rất khó năm bắt.
Tôi đã cố gắng làm quen, tìm hiểu những người bạn mới của bạn. Tôi đã mong sẽ được chơi thành một nhóm, như vậy tôi sẽ không phải lẻ loi, vẫn có bạn trọn vẹn!
Nhưng tôi không thể bắt kịp với bạn!
Tôi bắt đầu nhận ra những hay đổi của bạn, mà tôi không dễ gì quen được, không dễ gì chấp nhận được. Tôi đã luôn tin mọi điều bạn nói. Nhưng khi phát hiện ra nó không hoàn toàn đúng, tôi thấy bị phản bội. Có lẽ từ đó tôi đã không hoàn toàn tin bạn nữa.
Tôi đã cô đơn trong một thời gian rất dài. Tôi đã thấy tôi có cảm giác của bạn khi viết lá thư ấy.
Tất cả những điều tôi làm thật ngu ngốc là đau khổ một mình, không chịu được thì kêu than với mấy đứa bạn thân khác. Giá như tôi đã nói với bạn. Giá như!
Thế rồi bạn ấy xuất hiện, chia sẻ và an ủi tôi mỗi khi tôi buồn, sẵn sàng chịu đựng những nóng lạnh thất thường của tôi, giống như bạn ngày xưa.
Tôi thích bạn ấy, nhưng bạn thì ngược lại, cực ghét. Tôi không thể bắt bạn thay đổi quan điểm về bạn ấy, chỉ vì tôi thích bạn ấy. Tôi biết! Nhưng tôi vẫn thường xuyên bị tổn thương vì thái độ của bạn với bạn ấy. Giá như bạn hiểu tôi hơn.
Khoảng cách của tôi và bạn ngày càng rộng ra, đến mức tôi cũng chẳng còn cảm thấy buồn hay muốn cứu vãn gì nữa.
Cho đến hôm đó khi tôi lần đầu tiên tỏ thái độ giận bạn thật sự.
Cho đến hôm qua, THỨ SÁU NGÀY MƯỜI BA, khi tôi gặp bạn. Sao phải đến hôm qua bạn mới nói rằng bạn vẫn luôn yêu thương tôi.
Bạn bảo là bạn thân không có nghĩa lúc nào cũng phải xoắn lấy nhau. Ngược lại, tôi nghĩ tình bạn phải được vun đắp thường xuyên. Tôi nghĩ điều mà bạn giữ lại trong mình chỉ là một niềm tin, chứ từ lâu bạn đã cảm nhận được sự thay đổi. Tôi đã nói chuyện với bạn bao lâu. Chắc gần 3 tiếng. Nhưng nó có giá trị hơn bất cứ cuộc nói chuyện nào của bạn và tôi trong suốt gần 3 năm qua.
Điều gì đã mất thì chẳng thể nào lấy lại được, bạn cũng nghĩ vậy phải không?
Dù giờ đây cả hai đã bị tổn thương, thật khó mà đối mặt nhau nữa. Nhưng biết đâu đấy, ai mà biết được ngày mai sẽ ra sao, bạn đã từng nói vậy nhỉ?
Tôi đã mất mát quá nhiều để được một bài học đắt giá về tình bạn. Có thể mãi mãi sau này, tôi sẽ không tìm lại được những ngày tháng hạnh phúc, tìm lại được một tình bạn thân thiết nữa, nhưng tôi sẽ không để xảy ra chuyện này một lần nữa, với bất kỳ ai, không bao giờ...
Bạn sẽ vẫn là một phần trong trái tim tôi, vĩnh viễn không bao giờ mất. Chúc bạn hạnh phúc!